» Tin tức
Gương mặt tiêu biểu
Món quà quý nhất

Cô Hà tháo đôi giày cao gót, vội thay bộ áo dài tim tím, để nguyên những bó hoa tươi chưa kịp cắm trên bàn, cô ngồi nhìn đường phố nhộn nhịp qua cửa sổ tầng 3. Hôm nay ngày Nhà giáo Việt Nam, cô nhận được nhiều hoa, lời chúc từ đồng nghiệp và học trò nhưng trông cô vẫn buồn buồn...

Bỗng đứa con gái 6 tuổi của cô chạy lên, cầm theo một khối hình chữ nhật, bọc bằng giấy báo cũ, băng dính dán chằng chịt rồi đưa cô, bảo:

                                - Quà của mẹ.

Cô ngỡ ngàng, hỏi lại:

                                - Quà của con tặng mẹ à?

                                - Bố bảo là quà chú đưa thư mang đến cho mẹ - Bé hồn nhiên trả lời.

Cô hiểu là đồ chuyển qua bưu điện nhưng ai lại gửi đồ cho cô qua bưu điện trong khi người thân, bạn bè của cô không có thói quen gửi đồ qua bưu điện bao giờ. Nghĩ vậy, cô nhìn đứa con gái nhỏ mỉm cười nhưng không thể giấu nổi sự mỏi mệt trong đôi mắt:

-Cảm ơn con!...

Cô bóc từng lớp băng dính quấn quanh, gỡ hết lượt báo cũ, lớp giấy hoa hiện ra, đính kèm chiếc nơ vải xinh xinh, rồi phong thư không đề tên rơi xuống nền nhà. Món quà là một cuốn sách, còn bên ngoài phong thư chỉ vọn vẹn ba chữ “Thân gửi cô!”.

Cô cầm trong tay lá thư có những nét bút quen thuộc nhưng cô không nhớ chính xác là ai. Bao học trò đã rời khỏi ngôi trường này trong khi 6 năm qua cô không rời bục giảng kể cả khi ốm. Bức thư kín 4 trang giấy trắng, nét chữ đều tăm tắp làm những kỷ niệm trong cô ùa về, thấp thoáng bóng cô học trò nhỏ lớp 12D6 cô làm chủ nhiệm cách đây 4 năm.

Chăm chú đọc từng từ, nước mắt cô rơi làm nhòe trang thư đang đọc. Cô chớp chớp mắt, rồi lại nhìn ra phố xá đông đúc ngập ánh đèn, những dòng cuối thư như đập vào mắt trước không gian mênh mông: “Với em, cô không chỉ là người thầy trong những giờ giảng văn. Cô đã chạm vào nơi sâu nhất trong em khi cô đặt bút nhận xét trong cuốn sổ học bạ những dòng này: “Sống nội tâm, có khát vọng, ước mơ. Tốt với mọi người”. Xin phép cô được cho con gọi cô bằng mẹ”…

- Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy?

- Khóc vì mẹ nhận được món quà quý nhất con ạ! - Cô khẽ cười, nói với đứa con gái nhỏ.

Tờ đơn xin nghỉ việc bị gió thổi bay xuống ghế, cô cầm tư lự rồi vứt vào thùng rác. Tự dưng, lòng cô giáo trẻ thấy ấm áp, muốn soạn tiếp bài giáo án còn dang dở.

Thanh Hường

     


Tạp chí Giáo dục Thủ đô số 34+35, tháng 11/2012

 

 
Các tin khác