Cô giáo tớ biết tớ và các bạn không chỉ giỏi toán mà còn rất khéo tay.
Cô giáo tớ biết tớ lúc nào cũng yêu thương bố mẹ. Chỉ là bình thường tớ bận chơi, bận học và tớ “xí hổ” nên những tình cảm với bố mẹ chưa được thể hiện nhiều mà thôi.
Vì vậy, thứ sáu tuần trước, cô đã tặng chúng tớ một tiết học đặc biệt. Trong tiết học này, tớ và các bạn đã được ngồi theo nhóm. Từ những dụng cụ có sẵn như: giấy bìa, bút màu, hồ dán… tớ được thỏa sức sáng tạo để làm một tấm thiệp tặng mẹ. Thiệp của tớ được làm bằng bìa xanh, ở giữa có một trái tim màu trắng. Quanh thiệp, tớ cắt bốn bông hoa nhỏ tượng trưng cho bốn người trong gia đình là: bố tớ, mẹ tớ, tớ và em trai đáng yêu của tớ.
Cô giáo đã hướng dẫn tớ và các bạn cách tặng quà cũng thật đặc biệt. Chúng tớ không “trang nghiêm” ngượng nghịu nói lời chúc như những lần tặng quà bình thường khác mà bí mật cất thiệp vào một nơi bất ngờ để mẹ có thể tìm thấy. Sau một hồi suy nghĩ, tớ quyết định cất thiệp vào bàn máy tính. Bạn Trang Trà lớp tớ thì đặt thiệp ở ngăn kéo trong bàn trang điểm của mẹ bạn. Sáng tạo hơn, bạn Hiểu Khánh còn nghĩ ra là sẽ cất “sản phẩm yêu thương” của mình trong tủ quần áo của mẹ nữa… Cuối buổi học hôm đó, chúng tớ về nhà, thực hiện kế hoạch và hồi hộp chờ đợi…
Lạ quá! Hôm nay mẹ tớ không ngồi làm việc ở máy tính mà lại chơi với em trai làm tớ phải rối rít nhắc: “Con chơi với em được rồi, mẹ mau làm việc đi chứ”. Tớ nhắc tận mấy lần làm mẹ sinh nghi, mẹ bảo: “Doanh đi học mắc lỗi gì phải không, đem vở dặn dò mẹ xem nào”. Mẹ vừa nói vừa ngồi vào ghế trước máy tính như chờ đợi. Thế rồi thật hồi hộp, mẹ tớ mở máy tính và tò mò đọc tấm thiệp của tớ. Đôi mày mẹ nhíu lại rồi giãn ra. Tớ thấy mẹ mỉm cười, khuôn mặt mẹ trở lên bừng sáng khi đọc những dòng chữ tớ viết. Lúc đó tớ cũng không ngờ những nét chữ bình thường, những tình cảm bình thường luôn có sẵn trong lòng tớ lại làm mẹ vui nhiều đến thế.
Mẹ bạn Hoàng Ngân lớp tớ kể: “Mẹ rất bất ngờ vì món quà con gửi cho mẹ”. Mẹ bạn Quốc Tuấn thì chia sẻ với cô giáo tớ là: “Con giai giấu thiệp vào ngăn tủ quần áo làm mẹ bất ngờ khi đi làm về, cảm động lắm cô ạ!” Tớ nhận ra niềm vui của mẹ đã lan tỏa sang mọi thành viên trong gia đình tớ. Cả cô giáo tớ cũng rất vui khi thấy chúng tớ đã thực sự trưởng thành.
Tớ đã đọc ở đâu đó rằng: “Niềm vui được chia sẻ là niềm vui được nhân đôi”. Vì vậy bạn đừng ngại nói lời yêu thương để niềm vui được nhân lên thật nhiều trong đáy mắt những người xung quanh, bạn nhé!
Kế Doanh – 4A6